Showing posts with label buông tay. Show all posts
Showing posts with label buông tay. Show all posts

Wednesday, March 16, 2016

Đã đến lúc anh phải buông

BY Unknown IN , , No comments

Hồi còn bé, khi mà bản thân tự nhiên chạm vào một vật rất nóng, bàn tay ta tự khắc sẽ buông ra thật nhanh theo quán tính sợ rằng mình sẽ bị bỏng, mặc cho sự hư hại của vật đấy.

Lớn lên, vẫn là vật nóng đó, nhưng có thể bàn tay lúc này sẽ không buông ngay mà cố gắng cầm cự đến lúc đặt được vật đó ở nơi an toàn dù là đôi bàn tay lúc này sẽ nóng rát và đau lắm.

Con người ta càng lớn, khả năng chịu đựng đau khổ càng cao, chỉ chịu buông bỏ khi bản thân chẳng thể nào còn khả năng níu lại.


Ai trong đời ít nhiều cũng từng trải qua những mối tình, có hợp, có tan, có thể nhẹ nhàng, cũng có thể sâu sắc, chuyện tình càng đẹp, thì lại càng khó bền, khó trọn vẹn.

Anh đã từng nghĩ những gì, đã từng vẽ ra bao nhiêu thứ, về những buổi sáng, những buổi trưa và cả những buổi tối của chúng mình

Nghĩ ra chuyện bên em sẽ an nhiên nhường nào?

Rồi không có em sẽ tuyệt vọng ra sao?

Rồi vô tình vì những suy nghĩ đó mà anh buộc em đến nghẹn, trói em đến khó thở,

Anh trói cả bản thân mình trong tình yêu của chúng ta.

Anh như con thiêu thân lao vào nơi kết thúc cõi sống, để rồi khi anh cháy trong tình yêu đấy, em nói với anh lời chia tay.


Mọi thứ trước mắt như hố đen vũ trụ, nuốt hết, nuốt cả định mệnh cái ngày anh và em gặp nhau.

Có một đứa bạn từng bảo với anh rằng: Để người mình yêu ra đi cũng giống như quyết định cắt đi một ngón tay trên đôi bàn tay đang đầy đủ của mình chỉ vì không muốn để các ngón tay khác phải chịu ảnh hưởng những cơn đau thương dày vò mà ngón tay phải cắt đi mang lại. Khi cắt đi ngón tay ấy, cũng là lúc những đau đớn được giải phóng, nhưng bản thân có tự nhận ra bao nhiêu lần vẫn cố nhìn vào khoảng trống nơi ngón tay đã từng ở đấy?

Nó chắc rằng sẽ là rất nhiều lần, hàng trăm lần khác nữa. Bởi vì cắt đi là để kết thúc đau đớn, không có nghĩa là không thể nhận ra nó từng làm đau mình. Ngón tay bị cắt đi ấy để lại một nổi thiếu sót trên đôi bàn tay 5 ngón, để nhiều khi chính bản thân mình lại cảm thấy nhớ nhung sự hiện diện của nó. Nhưng mọi sự mất mát điều sẽ có một thời gian để ta chấp nhận và tiếp tục.


Vậy liệu rằng anh có nên giữ ngón tay ấy ở lại, hay là nên cắt nó đi để các ngón tay khác không đau thương và làm tổn thương anh như ngón tay đã cắt đi? Không, anh phải cắt nó đi nếu không muốn nổi đau này mãi dày vò.

Đôi lúc anh cũng không biết bản thân đang muốn gì nữa. Thành thật với mình thì có lẻ anh vẫn còn yêu em nhiều lắm.

Ngày ấy, anh cứ nghĩ chỉ cần bản thân nổ lực hết sức vì chuyện tình cảm chúng mình là được, nhưng hóa ra không phải. Có nhiều việc, nhiều lý do vô tình lại đẩy anh và em xa nhau hơn. Bây giờ anh cũng chẳng còn đủ khả năng để níu em ở lại. Nếu cứ giữ em lững lờ như vậy hoài cũng chẳng nên.

Vậy thôi...


Anh để em đi nha!

Để em đi chắc sẽ là điều tốt nhất và cuối cùng anh làm được cho em.

Để em đi chắc sẽ là thứ hạnh phúc nhất còn sót lại anh dành cho em.

Để em đi, chắc rồi sẽ làm em nhẹ nhõm hơn bây giờ...

Anh hiểu ra rằng càng níu em sẽ làm em đau hơn, anh cũng đau hơn. Thế thôi, anh để em đi, anh nhẹ nhàng thả tay em ra, rồi chúng ta cùng nhau rẽ về hai lối khác. Hứa với anh là em vẫn cười nhé, cười như cái lần đầu tiên chúng ta thương nhau ấy. Dẫu sao, em vẫn mãi là "kẻ trọn đời" của anh...

Anh sẽ bước qua và để cho em đi thật sự.

Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để không còn nhớ nhung em những đêm dài cô đơn.

Có lẽ sẽ mất nhiều mối tình lỗi lầm chỉ để cố gắng chôn vùi hình ảnh em trong quá khứ.

Nhưng anh nghĩ mình phải quên!

Anh nghĩ mình phải biết thương chính bản thân mình, có lẽ con tim anh không đủ sức chịu nổi những cơn đau thương do em hoài cảm.

Cuối cùng rồi, cũng đã đến lúc anh phải buông.

Sunday, March 6, 2016

Buông tay để giữ chồng

BY Unknown IN , , No comments

Thảo và Hưng yêu nhau hơn 6 năm và cưới nhau hơn 7 năm, có một bé trai đầu lòng và một cặp song sinh long phụng. Chồng Thảo làm xa nhà hơn 3 giờ chạy xe máy nên mỗi cuối tuần anh mới về nhà, Thảo sống cùng bố mẹ chồng. Khi cô có bầu đứa đầu tiên, vợ chồng gom góp tiền xây nhà, mượn thêm vài trăm tiền tiết kiệm và lương hưu của bố chồng nên đã có 1 căn nhà khang trang.
Thời gian đó, qua vài biểu hiện lạ của chồng, Thảo biết anh có bồ nhí. Hôm đó Thảo xin nghỉ nửa ngày đón xe xuống chỗ của chồng và nhờ 1 bác xe ôm theo dõi chồng. 2 ngày sau, Thảo tận mắt thấy chồng chở cô bồ về phòng trọ. Khi ấy cô đang ngồi ở 1 quán cafe đầu hẻm và điện cho chồng, anh nói dối là đang đi nhậu với bạn bè, nhưng khi nghe cô bảo: "Nếu anh còn muốn giữ cái gia đình này thì bước vào quán cafe sau lưng anh, hoặc em cho người mang đơn li hôn và chấm hết, chúng ta không còn gì để nói".

Chồng cô bước vào quán cafe với 1 khuôn mặt tái mét, lắp bắp không ra tiếng. Thảo chỉ nói mấy câu "Anh có 2 lựa chọn, hoặc kí vào tờ đơn ly hôn này, em chỉ cần 3 đứa con, còn toàn bộ tài sản là của anh. Hoặc anh có 2 tuần để kết thúc mọi việc với cô nhân tình của anh, em coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và đừng bao giờ để lặp lại chuyện này lần thứ 2".
Hơn 1 tuần sau, Thảo nhận được 1 cuộc điện thoại, cô ta bảo: "Chị có phải là vợ của anh Hưng không? Em là bạn gái của anh ấy, em đang đứng trước cổng công ty chị, chị ra ngoài gặp em 1 lát nhé". Thảo bảo đầu tuần tôi có nhiều cuộc họp rất bận, để chiều tối về rồi muốn nói gì thì nói . Nhưng cô ta trả lời: "Vậy thì để em về nhà chị đợi vậy, có phải nhà chị ở số...đường…, hiện giờ có 2 ông bà đang trông 2 đứa cháu ở nhà phải không chị?" Thảo giận run người. Lấy lý do nhà có việc gấp để xin phép nghỉ một ngày, điện thoại cho chồng về gấp sau đó đi gặp cô ả.
Cô ta mở cho Thảo xem đoạn video chồng Thảo nói chia tay với cô ta. Chồng cô bảo với cô ta là anh ta lấy Thảo vì tình thương, rằng con trai đầu của cô là kết quả của việc cô đi lang chạ với người đàn ông khác, bố mẹ cô quì lạy van xin anh ta cưới cô. Vì bố mẹ anh quí và thương cô nên anh ta lấy cô chứ không phải vì anh ta yêu cô. Kể từ khi gặp cô ta, anh ta mới biết thế nào là hạnh phúc.
Thảo sốc đến á khẩu, nhưng không cho phép mình khóc. Rồi cô ta bảo Thảo "Chị thương anh Hưng, chị thương em, chị cho bọn em một cơ hội được hạnh phúc, chị đừng làm khổ anh ấy nữa, chị li hôn được không? Anh Hưng vì bố mẹ nên không dám bỏ chị chứ thực sự anh ấy không yêu chị, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy”.
Thảo cười bảo với cô ta rằng: "Ừ, chị cũng có nghe anh Hưng nói về em, chuyện của anh chị thì chị cũng đang chuẩn bị nộp đơn để giải thoát cho anh ấy được sống hạnh phúc. Em cầm tờ đơn này đưa cho anh ấy nhé, chị kí rồi đấy, yên tâm nha, giờ chị mời em về nhà chị cho biết nhà cửa, ông bà cũng dễ chịu lắm”.
Trước khi đưa cô ta về nhà, Thảo chạy qua trường mẫu giáo đón con về. Bố mẹ chồng thấy cô về giữa ngày thì hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô bảo có cô bạn ở xa lâu ngày không gặp nên đưa về nhà chơi. Thảo vẫn chuẩn bị cơm trưa, mời nhân tình của chồng ăn. Cô ta nhìn 2 đứa con sinh đôi của cô bảo: "2 bác vất vả quá, tuổi này rồi mà còn phải trông con cho người ta, em nghe anh Hưng bảo mỗi tháng ba mẹ chúng trả cũng được 3 triệu phải không chị?" Thảo cười không ra nước mắt.
Căn giờ chồng gần về tới nhà, Thảo ôm 3 đứa con rồi bảo bố mẹ chồng ra bàn ngồi nói chuyện. Chồng về tới nơi, nhìn cô ta sửng sốt. Cô bảo bố mẹ chồng: "Buổi nói chuyện hôm nay, hi vọng chỉ có 1 mình con nói, đừng ai xen vào, sau đó mọi người muốn nói gì thì nói, con không nghe, chỉ cần 1 trong 4 người lên tiếng, mọi việc kết thúc con không nói gì thêm”.
Thấy bố mẹ chồng tỏ vẻ bất ngờ, cô nói tiếp: “Thưa bố mẹ đây là Hằng, bạn gái của chồng con, hôm nay cô ấy đến đây là để bảo con li dị chồng để họ có cơ hội được hạnh phúc. Con về làm dâu bố mẹ 7 năm nay, không có điều gì phàn nàn cả, nhưng chồng con bảo, anh ấy lấy con là vì thương hại, vì vâng lời bố mẹ. 3 đứa con của con không phải là con của anh ấy.
Con gửi bố mẹ sổ tiết kiệm, tiền hồi xưa vợ chồng con mượn xây nhà, cộng với tiền lương hưu của bố nhờ con giữ, hơn 600 triệu. Con chỉ xin bố mẹ 1 điều, ngày con cưới, bố mẹ thưa chuyện với bố mẹ con, con bước vào nhà này đàng hoàng thì khi ra cũng phải đàng hoàng, bố mẹ nói chuyện với bố mẹ con cho phải đạo.
Còn anh (cô quay sang chồng) bảo: Anh lấy tư cách gì để thương hại em vậy anh? Hơn 30 tuổi, đã bao giờ anh pha cho bố anh ấm trà chưa? Nấu cho mẹ anh 1 bát mì chưa? Lấy anh bao năm, đẻ cho anh 3 đứa con, nuôi nó lớn từng này, có khi nào anh cầm chổi quét hộ em cái nhà hay rót cho em li nước chưa?
Trước khi đẻ con cho anh, thử hỏi cô bồ anh có vé mà so sánh với em về nhan sắc, ngây thơ trong sáng không? Anh đã quên anh phải vất vả thế nào mới tán tỉnh và rước em về nhà? Anh đã quên anh vui như thế nào khi biết em mang thai Bin? 3 đứa con anh lớn từng này nhưng chưa phải uống một giọt sữa ngoài nào? Mỗi ngày em đều dậy lúc 5 giờ sáng, đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con anh, pha trà cho bố anh, đưa đón con đi làm.
Người ta có chồng đỡ đần, còn em, nửa đêm 2 giờ sáng đón taxi đưa con vào viện, 2 tay ôm 2 đứa. Một nách 3 con mọn, cũng đi làm 8 giờ như bất kì ai, phải làm trăm thứ việc đáng lẽ ra người chồng phải làm, thử hỏi có khi nào con tè ra quần mà anh phải thay chưa?
Anh có 2 sự lựa chọn, kí vào lá đơn này, sổ đỏ và toàn bộ tài sản là của anh, cả toàn bộ lương thưởng mấy năm nay em chưa hề đụng vào. Vốn dự định mua đất cho con cái sau này, nhưng em cho anh coi như mừng cưới để anh đi tìm cái anh gọi là hạnh phúc thật sự.
Trước khi li dị, em sẽ ra Ủy ban làm lại giấy khai sinh, hủy tên cha của 3 đứa, làm mẹ đơn thân, nếu họ cần làm chứng thì mong anh giúp, em tin là lương mỗi tháng gần 30 triệu em có thể nuôi 3 đứa nên người. Và em tin con em lớn lên nó cũng hiểu và không cần người cha tạo ra nó nhưng chối bỏ nó.
Hoặc là anh xóa bỏ tờ đơn này và chấm dứt hoàn toàn quan hệ với cô này. Nhưng hãy nhớ 1 điều, em chấp nhận sai lầm này vì con chứ quên và tha thứ thì không bao giờ, và không có lần thứ 2 xảy ra. Anh có 10 phút suy nghĩ, em và con đi dọn đồ, em đã gọi taxi đợi trước cổng rồi, 1 khi em bước ra khỏi căn nhà này thì anh không bao giờ còn cơ hội nữa”.
Sau đó Thảo quay sang cô bồ bảo: “Chị không cần biết chồng chị nói gì với em, nhưng cứ nhìn 3 đứa con chị thì em biết là con ai. Đấy, bố mẹ chồng chị đấy, chồng chị đấy, cả ngôi nhà và toàn bộ tiền bạc tài sản, em cứ lấy đi nhé. Chị tin em có thể chăm sóc được bố mẹ chồng chị và mang lại hạnh phúc cho chồng chị, có khi làm tốt hơn chị.
Nhưng em ạ, hãy cứ sinh 3 đứa con rồi lo cho nó đi, đến khi em tàn tạ, xấu xí rồi 1 ngày đẹp trời như thế này, một cô bồ trẻ trung xinh đẹp nào đó rớt từ trên trời rơi xuống và bảo "Chị hãy li dị chồng cho em và anh ấy cơ hội hạnh phúc" đi rồi xem em có làm được như chị không?
May cho em là gặp chị, gặp người khác, xem người ta có kéo cả dòng họ ra đập cho em một trận, có khi bỏ mạng ở đây rồi đấy? Đời thuở nhà ai, người thứ ba tự cho mình cái quyền đòi người vợ danh chính ngôn thuận được cả pháp luật và xã hội thừa nhận phải nhường chồng cho mình. Chị không nhường chồng cho em mà chị vứt đi, em đến mà nhặt, chị không cần loại chồng tệ bạc như thế này”.
Sau khi nói xong, Thảo bỏ đi dọn đồ đạc, nhưng chồng cô ôm lấy cô và con bảo: "Anh không thể mất em, xin em cho anh 1 cơ hội sửa lỗi". Cô bồ ấy cũng rời khỏi nhà tôi trong nước mắt và mất dấu từ đó.
Câu chuyện đã qua hơn 1 năm, không ai nhắc lại nữa nhưng vẫn còn đó 1 nỗi đau cô nhắc mình phải nhớ. Từ đó, bố mẹ chồng cô thương cô hơn, chồng về cũng chịu khó lau chùi nhà cửa, giặt đồ, phụ giúp cô những việc khác. Thật sự, thời gian đầu, chỉ cần chồng đụng vào người, cô cảm giác cực kì ghê tởm, tổn thương. Nhưng vợ chồng là duyên số, họa phúc cùng nhau gánh vác, rồi cũng ổn cả. 

Giữ chồng đôi khi buông cũng là 1 cách để giữ vì nếu anh ta thực sự cần vợ con thì anh ta sẽ biết làm thế nào, đừng dễ dàng tha thứ và chấp nhận, kẻo 1 ngày anh ta lại tái phạm. Cho anh ta thêm cơ hội nhưng anh ta không biết trân trọng thì cũng không cần níu